Ở đây có vài câu chuyện hay phết, nhưng mà toàn kết thúc với việc mọi người đi đến kết luận kiểu đó là một trải nghiệm hay ho, còn họ thì không hề hối tiếc với kết quả hiện tại mà họ đạt được
Đó hơi khác so với những gì mà tôi được trải nghiệm.
Khi tôi có tiền, tôi có một cuộc sống tốt. Khi tôi mất tất cả, cuộc sống bắt đầu trở nên tồi tệ.
Và sau 12 năm, cuộc sống vẫn như vậy.
Tôi chưa bao giờ có cả triệu đô cả – tôi chỉ có vừa đủ thoải mái cho cuộc sống. Tôi có một căn hộ tử tế, một cô vợ tốt, có đủ tiền để đi nghỉ mát 4 lần một năm và có đủ tất cả những thứ “đồ chơi” mà tôi có thể mong muốn một cách phải chăng, trong tầm mua được.
Nhưng mọi thứ đã trôi tuột vào cái năm 2000 ấy, khi tôi đã tin tưởng mà bổ nhiệm lầm người vào vị trí tổng giám đốc của công ty mình. Hắn ta trở nên tham lam, bắt đầu ăn cắp tiền từ công ty và cứ thế cho đến khi công ty xuống dốc.
Ban đầu thì tôi không quá lo lắng với những chuyện đã xảy ra. Tôi từng mất một doanh nghiệp trước đó và đã có thể bắt đầu cái thứ hai ngay lập tức sau đó luôn, thậm chí còn thành công hơn cả cái trước. Tôi nghĩ rằng ừm sẽ chẳng là vấn đề gì to tát lắm khi làm lại từ đầu vì tôi luôn rạng rỡ tươi tỉnh yêu đời mà, tôi đã sẵn sàng để thăm ngàn và tôi có một niềm tin vững chắc vào câu nói: “bạn càng làm việc chăm chỉ, bạn càng có được nhiều may mắn”, vậy thôi.
Nhưng tôi đã sai lầm.
Tôi dùng cả khối tiết kiệm của mình để bắt đầu một doanh nghiệp mới nhưng lại chẳng nên cơm cháo gì, vì thế tôi phải chuyển về sống cùng bố mẹ trong khi tìm kiếm một công việc khác. Tôi nghĩ rằng đó không phải là một vấn đề quá lớn khi tìm kiếm một ‘công việc thực sự’, nhưng lần nữa, tôi đã sai lầm. Tôi phát hiện ra rằng các nhà tuyển dụng khá đắn đo về việc chọn tuyển bất kì ai đã khởi nghiệp tự thân trong thập kỉ qua – đặc biệt là những người không có bất kì kĩ năng nào cụ thể. Và tôi thì đủ luôn những “tiêu chí” ấy
Trong khi đó thì phần lớn thập kỉ qua kể từ khi tôi mất hết mọi thứ, tôi đã phải tồn tại dựa vào doanh nghiệp nhỏ của riêng mình mà không có vốn liếng gì. Từ lúc ấy tôi gần như không kiếm ăn được, mà còn liên tục gặp các vấn đề rắc rối bởi những đối tác trong công ty. Vợ tôi vẫn ở bên tôi trong một vài năm đầu hết tiền, nhưng sau một thời gian, cô ấy mất kiên nhẫn và ly hôn với tôi. Tôi đã đơn độc trong gần cả thập kỷ, cũng phải thôi vì cái thân tôi còn chả lo xong được chứ đừng nói đến là lo cho người khác.
Tôi thực sự không biết làm thế nào để tôi có thể trụ được nếu không có sự giúp đỡ của bố mẹ tôi – họ cho tôi nơi để ở khi mọi thứ chệch hướng lần nữa, và giúp tôi các khoản vay không có thế chấp để tôi vượt qua khó khăn cho đến khi tôi có thể thanh toán các khoản nợ hiện tại và bắt đầu lại từ đầu.
Nếu tôi phải tóm lược về cái cảm giác trắng tay trong một câu, thì tôi sẽ nói rằng nó giống như kiểu bị dính vào một vụ tai nạn khiến bạn liệt mất một phần cơ thể ý. Bạn dành cả phần đời còn lại của mình để nghĩ lại về sự kiện đó, tự hỏi liệu mình có thể tránh được bằng cách nào đó hay không, cảm thấy nuối tiếc cho bản thân vì cuộc sống sẽ chẳng thể tốt đẹp được như trước nữa và hoài niệm về những khoảng tươi đẹp trước kia khi cuộc sống đã từng.
Đó cũng là mặt trái của Giấc Mơ Mỹ mà không được phơi bày nhiều. Lịch sử được viết nên bởi kẻ chiến thắng, vì thế chúng ta thường chỉ đọc những câu chuyện về những người từ rách rưới thành có ăn có mặc có giàu, hơn là những câu chuyện theo chiều hướng ngược lại.
Tất nhiên là tôi đồng ý rằng vẫn còn một vài mặt tốt trong điều đó, nhưng không nhiều. Tôi nhớ một câu thế này từ Fight Club – “bạn không sở hữu tài sản của mình đâu, là chúng sở hữu bạn đấy’. Điều này xem ra đúng là thật. Tôi không hối hận khi mất tất cả “đồ chơi” của mình. Thật là tự do khi biết rằng tôi có thể xếp toàn bộ tài sản trên thế giới này vào một chiếc vali, lên máy bay và bắt đầu lại từ đầu một lần nữa. (trans: mình không hiểu đoạn này lắm nên có thể dịch sai, mong mọi người góp ý)
“Tự do chỉ là một từ khác cho việc không còn gì để mất thôi”
Tôi cũng đã có một số cuộc phiêu lưu khá thú vị trong thập kỷ qua – sống ở bốn quốc gia khác nhau trên ba lục địa và tham gia tổ chức một loạt các doanh nghiệp khác nhau trong các lĩnh vực hoàn toàn khác nhau – một cuộc sống thú vị hơn nhiều so với khi tôi chỉ sống một cuộc sống của tầng lớp trung lưu vừa phải, sở hữu một doanh nghiệp thành công vừa phải.
Nhưng, nếu tôi có cơ hội sống cuộc đời của mình lần nữa, tôi sẽ thay đổi lại khá nhiều đấy…
Trả lời: Nick Pendrell, làm việc tại Informer Books
Nguồn từ Quora